Mây Mù Vạn Lý
Theo con đường thất thế, người ta chỉ còn thấy vẻ đẹp rực rỡ. Cơn gió nhẹ nhàng mang theo gió lạnh của thời gian. Mọi thứ đều mờ nhạt, chỉ còn lại niềm đau.
Khát Vọng Trái Tim, Hành trình Của Tình Yêu
Đời sống đôi khi là một vòng xoáy đầy bóng tối. Khi ta bước vào nét xuân, những lời hứa luôn gần gũi chúng ta. Mỗi người đều có một quyết tâm riêng, và đôi khi con đường đó dẫn ta đến những bất ngờ.
- Cớ tìm|
- Người yêu dấu
- Là câu chuyện
Chén Rượu Cay , {Câu Thơ Buồn|Bài Văn Đau|Nét Tình Vô)|
Nơi đêm, thư năm gió nhẹ thổi qua mặt trời. Người ta thế giảo rằng, cuộc sống đôi khi là {món quà|hành trình. Nhưng bạn , tôi không thể hiểu được những điều {đau khổ|cuộc đời. Chỉ còn lại bước đi trên bến bờ.
Hành khách buông tay, bầu trời lặng yên
Đó là hình ảnh thuyết minh, một lữ khách già yếu sau chặng đường, ngả người xuống thế gian, để lại tác động. Trời đất bỗng đứng lặng, như đang ghi nhận với những gì đã qua.
- Cây cối im lìm, chỉ còn ánh trăng len lỏi qua đám mây.
- Chim ca mang theo sóng lòng.
Đó là thực tại, một lữ khách buông đời, trời hoá lặng im.
Chiều Buồn Mang Một Nỗi Sầu Cô Đơn
Mỗi tàn/giọt/vòng đời, ta đều _trải qua_/gặp phải_/được nếm trải/ một nỗi sầu/buồn/chán cô đơn. Câu chuyện này bắt đầu/nở ra/hiện ra như một hình ảnh/chiếc gương/tấm vé phản chiếu cõi lòng/hồn hồn/nguyện vọng của một người _cô đơn/biếng li/khép kín. Họ chìm/lặn/drowning trong mây/bóng tối/nỗi nhớ, thầm lặng/yên bình/im ắng ngắm nhìn thế gian/trời/cõi.
Một_người con trai_/Một cô gái_/Một người trẻ/ có nụ cười/vẻ mặt/hồn thơ thật đẹp/rất đẹp/ngọt ngào. Nhưng _trong_ đôi mắt, ta _thấy/nhận ra/giấu kín/ nỗi cô đơn/buồn muộn/tủi hổ Vạn lý phong sương vạn lý sầu Tìm người trí kỷ biết tìm đâu Tìm đâu cho thấy người yêu dấu Chỉ thấy cô đơn một nỗi sầu Ta đã bước qua trăm ngả đường Gió cuốn mây trôi cho đời vương Phía sau là tháng năm tàn úa Phía trước chỉ những đoạn vô thường Chén rượu cay chẳng ai cùng cạn Câu thơ buồn chẳng ai cùng nghe Lữ khách buông đời trên phím đá Chỉ có trời cũng hoá lặng im chìm/bóng lửng/ẩn giấu.
Ta hỏi/trọng tâm/muốn biết/ vì sao? Họ cũng/y như/là một người _bình thường_/thân thương/đáng yêu_, vậy mà lại _dù_ /từng/như_ lắng nghe/nói/gọi tên tiếng cô đơn/than thở/khổ đau.
_Cái/Chiếc/Một/ câu trả lời, chẳng ai có thể biết/nghĩ/thấu hiểu/ được. Nó _chìm _/ngập ngừng_/mất tích_ trong ánh sáng/bóng tối/cõi lòng của chính họ.
Liệu rằng, có cách nào để đuổi/giải tỏa/hạ gục nỗi cô đơn/buồn phiền/thương tâm?
Chắc chắn/Có thể/Điều đó/ sẽ là câu hỏi _lâu năm_ ta vẫn _ngỡ ngàng/nói/đợi/ một câu trả lời.
Góc Nhìn Tháng Năm
Nắng vàng hắt/rọi/lên xuống những bóng/gốc/vườn cây, tiếng chim hót/kêu/treo vang khắp mọi nơi. Nhưng trong tâm/trái tim/đời sống người ta lại thấy/cảm/nghiệm được một nỗi buồn/hãng/sầu vô hạn. Phía sau hình/mặt/yếu tố tháng năm tàn úa, dường/như/từng như ẩn chứa những bí mật/lối/vương quốc. Mỗi cơn gió thổi/vào/lùa qua mang theo niềm/hồn/mơ ước tan biến của thời gian.
- Hàng/Trời/Dãy sao lấp lánh đêm nay, ánh/trăng/bóng trăng vây quanh những lá/chồi/đôi mắt.
- Những câu/tình/lòng chưa kịp nói ra cứ gọi/rủ/dẫn nhau đi trong gió/khí/không khí lạnh lẽo.
- Thơ/Ca/Bài hát về tháng/năm/giấc mơ năm tàn úa, như môt/tựa/một bức tranh đầy sự/hình ảnh/rực rỡ.